Các khách sạn sang trọng đang dần chiếm lĩnh vùng đất Đông Nam Á, Laura Holt viết.
Không nơi nào thể hiện nhịp sống hiện đại của Việt Nam rõ rệt hơn trên tuyến quốc lộ 1A, con đường huyết mạch nối vùng biên giới Trung Quốc ở phía Bắc đến đồng bằng sông Cửu Long ở phía Nam. Xe cộ tấp nập bốn phía. Tiếng còi inh ỏi. Xe máy vun vút lướt qua chở theo cả ba thế hệ một gia đình trên yên xe. Việt Nam đang chuyển mình – và nhanh chóng.
Chỉ mới chính thức mở cửa cho du lịch đại chúng từ những năm 1980, Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam đang “tăng tốc” để bù đắp thời gian đã mất. Năm ngoái, 6,8 triệu khách quốc tế đã đến thăm quốc gia này – gấp gần ba lần so với một thập kỷ trước, phần nào nhờ vào các chuyến bay thẳng từ Gatwick đến thủ đô Hà Nội và thành phố lớn nhất là TP.HCM. Giờ đây, tại miền Trung – vùng đất hình chữ S vươn ra Biển Đông – các khách sạn sang trọng cũng đang nhanh chóng vào cuộc. Nhiều tập đoàn quốc tế đã nhắm đến bờ biển dài của khu vực này để phát triển các khu nghỉ dưỡng 5 sao, trong khi nhà ga mới tại sân bay Đà Nẵng đã sẵn sàng đón làn sóng du khách đổ về.
Khu nghỉ dưỡng lớn nhất trong số này vừa khai trương gần Lăng Cô, một khu vực hẻo lánh với các làng chài và rừng rậm, nằm giữa vùng duyên hải miền Trung. Dự án mang tên Laguna Lăng Cô, được phát triển bởi tập đoàn khách sạn Banyan Tree (Singapore). Tập đoàn này bắt đầu xây dựng từ năm 2010, sau khi ký hợp đồng thuê đất 50 năm với chính quyền địa phương, đổi lại khoản đầu tư trị giá 200 triệu USD. Kết quả là sự ra đời của khu nghỉ Banyan Tree toàn biệt thự dành cho những người sẵn sàng chi trả cao để đổi lấy sự riêng tư; một sân golf do Nick Faldo thiết kế; hai khu spa; và một khách sạn hiện đại mang thương hiệu Angsana của tập đoàn.
Chuyến đi vào khu nghỉ là minh chứng rõ nét cho sự chuyển mình của nơi đây. Những cánh đồng lúa xanh ngút tầm mắt, điểm xuyết những chiếc nón lá che nắng cho người nông dân. Dãy Trường Sơn hùng vĩ hiện ra phía xa, những khối đá granit sừng sững dẫn lối lên đỉnh núi mờ sương. Rồi bất ngờ, bạn lướt trên đoạn đường nhựa mới, đen bóng, trơn láng – con đường ấy cũng như chính khu nghỉ dưỡng, chưa từng tồn tại cho đến cách đây 5 năm. Banyan Tree đã phải xây dựng lại toàn bộ hạ tầng để thực hiện dự án.
Nhưng Banyan Tree không phải “lính mới” trong việc biến vùng đất hoang sơ ven biển thành điểm đến hấp dẫn. Cách đây 25 năm, thương hiệu này ra đời tại Phuket, Thái Lan – và nay khu nghỉ dưỡng Laguna ở đó đã có 7 khách sạn liên kết, quán bar, cửa hàng và nhà hàng, trải dài trên 1.000 mẫu đất nhiệt đới. Dự án ở Lăng Cô đang được triển khai dựa theo mô hình Phuket.
Khu nghỉ dưỡng tọa lạc ngay trung tâm “tam giác văn hóa” của Việt Nam, nơi có ba Di sản Thế giới UNESCO. Kinh thành Huế với lăng tẩm, chùa chiền cổ kính – cách đó 90 phút lái xe về phía Bắc. Phố cổ Hội An cách một giờ về phía Nam. Và thánh địa Mỹ Sơn, nơi lưu giữ dấu tích văn hóa Chăm, nằm sâu trong đất liền.
Tuy gần các điểm đến ấy, nhưng thực tế lại chẳng gần nơi nào vì để thăm mỗi nơi, bạn đều cần đi cả ngày, hoặc… chẳng đi đâu cả mà nằm thư giãn cả tuần trong sự an nhàn tuyệt đối. Đó là lúc các biệt thự phát huy tác dụng. Khi nằm thả mình bên hồ bơi vô cực riêng, chuồn chuồn bay lượn trên đầu, tôi hoàn toàn hiểu được sức hấp dẫn của Laguna Lăng Cơ. Khu nghỉ có 17 biệt thự hướng biển và 32 biệt thự hướng về đầm phá nhân tạo, uốn lượn xuyên suốt khuôn viên. Mái biệt thự mang phong cách nhà truyền thống Huế, bên trong có hồ ngâm, sân trong trồng cây nhiệt đới. Các biệt thự hướng đầm phá còn rộng hơn và nhìn thẳng ra núi.
Có ba nhà hàng trong khu nghỉ: Saffron, nhà hàng Thái trên đồi với tầm nhìn toàn khu nghỉ lung linh ban đêm; Azura, quán bar ven biển phong cách Địa Trung Hải; The Watercourt, nơi dùng bữa sáng đồng thời phục vụ cả ngày. Tuy nhiên, thực đơn hạn chế và thiếu không khí sống động khiến trải nghiệm ẩm thực chưa thực sự nổi bật – đặc biệt khi bạn không thể dễ dàng ra ngoài ăn, vì làng gần nhất cách đó tới 10 dặm. Trong thời gian tôi lưu trú, các nhà hàng thuộc khu Angsana bên cạnh vẫn chưa mở cửa, nên chưa có cơ hội thử Moomba (phong cách Tây Ban Nha), Rice and Bowl (châu Á) hay Indochinese Market Place vốn đã có thể làm đa dạng lựa chọn.
Điểm cộng lớn là spa Banyan Tree tuyệt vời: tiếng chuông đồng, trà xanh, ngâm chân, bấm huyệt chuẩn xác trong khung cảnh đầm phá với tiếng ễnh ương hòa nhịp du dương. Bãi biển cũng gây ấn tượng, không vì vẻ đẹp hay cảnh quan lãng mạn, mà chính vì sự hoang sơ, một dải cát đỏ giữa rừng rậm và sóng dữ, mang lại trải nghiệm “biển” rất khác biệt.
Chính quyền địa phương rất cẩn trọng trong việc bảo vệ vùng đất đặc biệt này. Họ chỉ đồng ý cho thuê nếu Banyan Tree cam kết tuyển dụng 70% lao động từ địa phương. Khu nghỉ nằm trong Khu Kinh tế Chân Mây – Lăng Cô, được thành lập năm 2007 nhằm thúc đẩy du lịch và đầu tư vào khu vực nông thôn còn nghèo khó này.
Trong một chuyến đi đến làng Cù Dù – một trong nhiều hoạt động được tổ chức bởi trung tâm giải trí của khu nghỉ – tôi thử chèo thuyền thúng trên đầm phá, khiến dân làng ven bờ vô cùng thích thú. Sau đó, ông Cường – một ngư dân – chèo thay tôi qua những hàng dừa nước rậm rạp. Ông mời tôi về nhà, trèo lên cây dừa hái trái rồi phì phèo điếu thuốc vừa chia sẻ: “Trước kia chẳng có gì, nhưng từ khi có resort, người dân có việc làm. Vợ chồng cùng đi làm thì thu nhập tăng gấp đôi.”
Banyan Tree rất chú trọng đến cộng đồng địa phương, và người phụ trách mảng này là David Campion, một nhà sinh vật biển từng làm việc ở Thái Lan và Maldives. “Không ai chơi vĩ cầm mỗi khi tôi kể về công việc của mình đâu,” ông đùa. David chia sẻ Banyan Tree đang lên kế hoạch hỗ trợ tài chính vi mô cho nông dân để họ có thể trồng các loại cây khác ngoài lúa, đa dạng hóa thu nhập và ứng phó với biến đổi khí hậu, đồng thời cung cấp rau tươi cho khu nghỉ. Ngoài ra, tập đoàn còn đang lắp đặt giếng khoan và hệ thống lọc nước cho 5 trường học địa phương, vốn chưa có nước sạch.
Họ cũng hợp tác với tổ chức từ thiện Việt Nam KOTO, chuyên đào tạo nghề cho thanh thiếu niên có hoàn cảnh khó khăn tại 7 nhà hàng trên cả nước, để mở nhà hàng thứ 8 mang tên Seedlings ở Hội An – nơi các học viên giỏi sẽ được làm việc tại Laguna Lăng Cô.
Tập đoàn cũng đang hỗ trợ một nữ doanh nhân trẻ thế hệ mới của Việt Nam: Phương Nguyễn, một phụ nữ Việt kiều Pháp ở độ tuổi 20. Gặp cô ở Đà Nẵng – biểu tượng cho gương mặt hiện đại của Việt Nam – cô kể gia đình cô từng phải di cư sang Pháp vào những năm 1980 sau Chiến tranh Việt – Mỹ. Một thế hệ sau, cô trở về, mở một nhà máy sản xuất sô cô la ngay tại ngôi nhà mình sinh ra. Cô còn đang lên kế hoạch trồng ca cao ở Lăng Cô – một loại cây chưa từng xuất hiện ở miền Trung.
“Hiện có 10 phụ nữ địa phương đang làm việc với tôi,” cô nói, khi chỉ vào nơi dự định mở quán café. “Họ chưa ai từng làm việc trong ngành này, nhưng nếu việc trồng ca cao thành công, chúng tôi sẽ đào tạo thêm nhiều người.”
Và Banyan Tree mới chỉ là bước khởi đầu: khu Laguna Lăng Cô còn chỗ cho 6 khách sạn nữa. Trong khi đó, dọc bờ biển phía nam Đà Nẵng đến Hội An, các khu nghỉ mới cũng mọc lên nhanh chóng. Chạy xe dọc theo bãi biển Mỹ Khê, tôi không đếm nổi số lượng dự án đang xây dựng. Hyatt và InterContinental đã xuất hiện, và nhiều bảng quảng cáo lấp lánh cho thấy còn nhiều hơn đang đến. Việt Nam chắc chắn đang đi tới. Và hy vọng không đi quá nhanh.